Month: Tháng Mười Một 2017
Rải thính… Đồng Nhân TSTT TLĐH
Rải thính
Cảm giác quen thuộc trở lại, cuối cùng cũng rời khỏi thế giới này.
Kình Thương.
Phải, bây giờ ta chính là Kình Thương, nhân vật phản diện – Kình Thương.
……
…
..
.
Chớp mắt, đứa con thứ tư của Bạch gia Thanh Khâu Hồ giáng thế, đương nhiên danh thiếp được gửi đến cho Kình Thương, hắn mang Ly Kính theo dự tiệc, đứa trẻ ấy nho nhỏ rất đáng yêu, nhưng vì vừa mới sinh ra nên mặt bé hơi nhăn.
….
..
.
Đại Tử Minh Cung cũng trồng rất nhiều đào hoa, rừng đào mười dặm, đều do Chiết Nhan trồng giúp.
……
….
..
.
Thường xuyên dạo chơi với Đông Hoa, đương nhiên ta sẽ gặp tiểu hồ ly kia, Phượng Cửu gặp nạn, ta thấy Đông Hoa vẫn không ra tay cứu nàng, không khỏi sử dụng pháp lực, ra tay đỡ được nàng.
Nàng ôm chặt lấy ta, ánh mắt trong sáng lấp lánh, thật có một chút giống tứ thúc của nàng.
…….
….
..
.
Phượng Cửu:
“Ngài có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Ta xem nàng, nói:
“Để ta nghĩ xem. Oh… Có, nếu ngươi có thể dạy tứ thúc ngươi nấu cơm, thì xem như ân tình này đã trả xong!”
Khuôn mặt tươi cười của Phượng Cửu cứng đờ, nói:
“Ngài có thể đổi tâm nguyện khác được không?”
……..
…..
…
..
.
Ái bất đắc, hận biệt li, lão bệnh tử.
Mỗi lần ở chung với hắn, ta vừa phải làm cho hắn cảm thấy được ta thương hắn, lại không thể quá mức.
……..
….
…
..
.
Đông Hoa:
“Ti Mệnh, bản đế quân chỉ mới đi vài ngày, tại sao trà lại đắng như thế?”
Ti Mệnh:
“Tiểu tiên cả gan đoán, nước trà trong veo, đắng có lẽ là… chỉ sợ là do tâm của đế quân.”
……
….
…
..
.
Dạ Hoa rốt cục biến thành hình người, hắn hỏi ta, hắn phải báo đáp ta như thế nào đây?
Ta xem hắn nói:
“Ngươi có thế nấu cơm cho ta cả đời không?”
…….
….
…
..
.
Thông báo ~
Chủ nhà nhây nhựa đã trở lại ~Vì quyết định quan trọng này chủ nhà sẽ ăn hại hơn bằng cách chơi trội edit bộ ĐỒNG NHÂN Tam Sinh Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa. Hố Hố Hố.
Dưỡng ngư… Chương 3
Chương 3:
Mặt biển vang lên một tiếng rầm lớn, Thiệu Niên Hoa nhìn thấy dải tóc dài nổi trên mặt nước của cô gái, vô cùng mừng rỡ:
“Vị tiểu thư này___!!!”
“Cô gái tóc dài” nhảy dựng lên, nhiệt tình đem cứu sinh ở mép thuyền kéo xuống biển, đuôi cá lóng lánh vung vẩy bắn lên những bọt nước xinh đẹp.
Đôi mắt cô gái mỹ lệ có màu xanh biếc, mở hai tay nhào qua, giọt nước chảy xuống lướt qua khuôn mặt tinh xảo của nàng, khúc xạ dưới ánh mặt trời như ánh kim cương. Hai người ôm nhau ngã vào vòng ôm ôn nhu cuả biển cả, bỗng nhiên trời âm u cùng dòng nước tạo một cảm giác mờ ám ái muội, tóc dài tản ra tựa như mực lan trong nước, chạm vào da thịt có cảm giác hơi tê tê ngứa ngứa.
Thiệu Niên Hoa gần như đắm chìm vào thời phút này, thậm chí có thể ghi khắc cảnh tượng này sâu vào trong đầu, để cả đời nhớ lại.
Nếu như cô gái kia không cắn hắn.
Cảm giác đau đớn từ trên vai truyền đến, làm Thiệu Niên Hoa tỉnh táo trong nháy mắt, dùng sức đẩy ra đối phương, bơi lên mặt biển thở hổn hển ___ Tuy bất ngờ không kịp phòng bị bị kéo xuống biển, nhưng may mắn không bị sặc nước, nhờ ơn cái mặt quá xinh đẹp của cô gái khiến hắn quên cả hô hấp.
Da quá mỏng, thịt quá dai, tuy rằng dễ ăn, nhưng vị không ngon lắm. Hương vị sao, Âu chép miệng, tanh ngọt, hương vị thực nồng, rất khó ăn.
Cứ như vậy thực đơn ăn uống của nhân ngư loại trừ ra nguyên liệu là nhân loại.
Mà lúc này Thiệu Niên Hoa lại bị mỹ mạo của nhân ngư mê hoặc, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Phẳng quá nha…
Điều này gọi là bị sắc đẹp làm mê muội.
Đối với vật không thể ăn cũng không phát sáng, Âu đều không có hứng thú, cho nên vấn đề hiện tại là: Giết hay là thả?
Rối rắm trong chốc lát, Âu từ bi quyết định thả hắn, dù sao ăn không được, giết lãng phí.
Móng tay sắc nhọn của y quơ quơ trước mặt Thiệu Niên Hoa, uy hiếp nói:
“Không được dẫn người đến, nếu không ta đâm chết ngươi!”
Sau đó liền nghênh ngang đi theo đàn cá heo.
Dù có trì độn đến mấy Thiệu Niên Hoa cũng phát hiện điều không đúng, nhưng hiện tại không phải thời điểm kinh ngạc khi thấy cái đuôi cá màu lam kia!
Hắn không thấy ca nô của mình đâu, không biết mình đang ở nơi nào, di động ngâm nước chắc chắn không thể sử dụng, kêu cứu rất khó khăn. Mà chuyện quan trọng nhất là hắn đang bị thương, mùi máu tươi rất dễ dụ cá mập đến!
Cá heo không phải thường cứu người gặp nạn trên biển sao? Các ngươi chờ ta với! Thiệu Niên Hoa bất chấp vết thương trên vai, vung tay bơi đuổi theo nhân ngư.
Tốc độ bơi của con người làm sao sánh nổi loài cá, nhưng tiếng động rất lớn, nhân ngư chơi đùa ầm ĩ rốt cục chú ý bọt nước ào ào từ xa, hoang mang thêm một lần nữa: Hắn đuổi theo chúng ta làm gì?
Muốn chơi với chúng ta.____ So với nhân ngư, cá heo tự nhiên càng hiểu con người hơn.
Vì thế, Âu bị cảm động một chút: Thì ra con người thân thiện như thế!
Rốt cục được toại nguyện, Thiệu Niên Hoa được một đám cá heo thiện lương hộ tống đến gần bãi đá ngầm, hắn mệt đến mức ngồi bệt trên đá ngầm giống như cún con lè lưỡi thở hổn hển.
Nghỉ ngơi đủ sức, lúc này Thiệu Niên Hoa mới có thời gian rãnh tỉ mỉ quan sát con nhân ngư kia.
Nhìn kỹ mới thấy, tóc dài không phải màu đen mà là một màu xanh thẩm gần như đen, làn da trắng đến không thấy máu, đôi môi khép mở có thể nhìn đến hàm răng nhọn không giống như của con người. Ánh mắt màu xanh biếc, tai nằm sau xương cằm, giữa các ngón tay có màng mỏng trong suốt, khuỷu tay có vảy nhỏ. Nhìn qua mặt biển, có thể nhìn thấy đuôi cá màu lam, vảy lấp lánh tỏa sáng.
Không hổ là sinh vật trong huyền thoại, khi hắn nhìn thấy người này, linh hồn giống như bị hút vào cặp mắt như phỉ thúy kia.
Chốc lát sau hắn mới phát hiện y là nam mà không phải nữ, số lần Thiệu Niên Hoa bị mê choáng mới ít hơn, cẩn thận mở miệng hỏi:
“Tên ngươi là gì?”
“?”
“Ngươi có hiểu ta nói gì không?”
“??”
“What’s your name?”
“???”
Dưỡng ngư… Chương 2
Chương 2:
Từ xa xưa, có một con nhân ngư thấy thuyền lật, trên đó rơi xuống một người, người đó sắp chết đuối, nhân ngư có lòng tốt cứu hắn đưa hắn vào bờ.
Nhưng vài ngày sau nhân ngư hơi hối hận vì không nếm thử con người có ăn được hay không, liền bơi về bờ biển lén lút theo dõi.
Kết quả bị người kia phát hiện, người đó kêu thêm nhiều người đến bắt nhân ngư, phân thây xẻ thịt nhân ngư ăn.
Ngưng Băng: Phiên bản kinh dị của nàng tiên cá =))) À mà thấy phiên bản này đúng hơn vì nghe nói ăn thịt nhân ngư trường sinh bất lão mà , chứ làm gì yêu đương nhắng nhít =)))
“Oa! Thật đáng sợ!”
Vẻ mặt tuy lo sợ nhưng tay Âu không quên kéo con mực bỏ vào miệng.
Ngưng Băng: *lấp lánh* Cưng quá đi aaaaa~~~~~
“Ta phải đi báo cho cá heo biết, bọn họ luôn lén theo dõi con người!”
“Lo cho ngươi trước đi. Cá heo luôn tụ thành đàn, con người ăn không nổi đâu. Bọn họ càng thích loại như ngươi hơn, loại cá ít quý hiếm.”
“Đúng! Thật nguy hiểm.”
Âu gật đầu tán thành, sau đó hỏi:
“Vậy rốt cuộc có ăn được không?”
Rùa biển suy nghĩ, nói:
“Nếu ngươi gặp con người ở một mình, có thể nếm thử xem sao.”
Thiệu Niên Hoa là một thành viên trong đội cứu hộ biển, tiền lương không ít cũng không cao, cũng không mệt nhọc lắm, yêu cầu có cao một chút, quyền lợi bình thường. Mỗi ngày làm mười giờ, mười ngày được nghỉ hai ngày, nghe thì có vẻ vất vả, nhưng đa số thời gian chỉ cần ngồi trên cao phơi nắng quan sát mặt biển __ Nhưng cảnh sắc biển ở nơi hắn không có gì đặc biệt, cho nên lúc bình thường du khách không nhiều lắm, cơ hội cứu người cũng ít gặp.
Thiệu Niên Hoa khá thích việc làm này, việc thường làm hắn thích thú là bưng kính viễn vọng xem biển, xem mãi cũng không chán.
Biển xanh dương, trời xanh thẩm, mây trắng trắng, cá heo bơi thành đàn vui đùa, còn có du khách chơi đùa cùng cá heo…
Cùng chơi đùa với cá heo…
Cứu sinh cẩn thận chùi lau kính viễn vọng.
Thôi chết! Cô nương ngươi bơi xa quá rồi đó! Còn nữa, đừng đùa giỡn cá heo!
Thiệu Niên Hoa vội vã dùng bộ đàm liên hệ đồng nghiệp báo cho người ta biết, chạy ra ca nô cứu viện.
Cứu sinh cùng đội hắn tỏ vẻ: Muốn đi chơi thì nói thẳng, lý do này bịa lãng mạn quá đó…
Phát hiện có thuyền tới gần, đàn cá heo bơi ra hướng khác, không nhìn thấy cô gái tóc dài nằm sấp trên người cá heo trong kính viễn vọng, trên đường chạy tới cũng không thấy có khách lạc một mình, Thiệu Niên Hoa nôn nóng vô cùng __ Chuyện gì đây? Cá heo dụ dỗ thiếu nữ?! Hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả của sự kiện bãi biển có du khách mất tích này xảy ra!
Có người muốn bắt chúng ta ăn sao? Ở dưới nước Âu nhìn thấy từ xa có một con thuyền cứ đuổi theo họ không dứt.
Chẳng qua hắn muốn chơi cùng chúng ta thôi. Đối với phương diện hiểu biết nhân loại, cá heo đương nhiên biết rõ hơn y.
Vì thế đàn cá heo hiền lành quyết định quay lại chơi với con người.
Đàn cá heo vây quanh ca nô, phát ra tiếng kêu vui vẻ, còn thường nhảy lên mặt biển, nhảy qua đỉnh đầu Thiệu Niên Hoa, bọt nước bắn ướt quần áo hắn.
Cảnh tượng tốt đẹp làm sao! Cá heo thân thiện đáng yêu biết bao!
Vậy, cho hỏi các ngươi đưa du khách chạy đi đâu rồi?!
Ở dưới nước Âu lén lút quan sát người trên thuyền, hình ảnh nhìn qua mặt biển hơi mờ ảo, vặn vẹo, nhưng mà… bộ dạng có vẻ giống mình?
Nhân ngư bắt chước động tác của cứu sinh, một lát thì múa may hai tay, một lát thì khép tay thành cái kèn đặt trước mặt, mở miệng lớn diễn đủ loại biểu cảm, một chân đạp trúng mép thuyền…
Được rồi, một chút cũng không giống, y là cá a. Âu dùng móng tay gỡ một con giáp xác ký sinh bám vào vảy ở phần đuôi của y, hơi phát cáu cái ý tưởng ngu xuẩn của mình.
Một người, hừ hừ. Trong đầu Âu nảy ra một ý nghĩ __ Người, một mình! Nếm thử xem sao!
Dưỡng ngư… Chương 1
Chương 1:
Âu là một nhân ngư.
Tuy nhiên trong suy nghĩ của Âu, Âu chỉ là một loại cá, ừm là một loại cá có chút hiếm.
Ừ là hiếm, rất hiếm, hiếm đến mức cho tới bây giờ y vẫn chưa thấy qua đồng tộc của mình ╮(╯_╰)╭
Cái tên Âu này do một con rùa biển có kiến thức uyên bác đặt cho y, bởi vì y có thể hướng về sau ôm lấy đuôi cá của mình, cuộn tròn thành một đường cong, vòng tròn hoàn mỹ.
Gần đây, để tiện cho việc phơi nắng của mình, Âu quyết định dọn đến gần thềm lục địa ở tảng đá ngầm, nhưng Đại rùa biển không muốn di chuyển chỗ ở, kết quả cũng bị Âu mang đi qua đây.
Bị ép buộc chuyển nhà, rùa biển tiên sinh rất giận, tự tôn của rùa tiên sinh bị thương, nên vài ngày sau cũng không thèm để ý y. Vì vậy Âu chỉ có thể chơi đùa cùng cá heo.
Cá heo là bạn chơi tốt, tốc độ nhanh, tính cách tốt, hơn nữa có da sờ lên rất thoải mái, chỉ có điều tuổi hơi nhỏ, chỉ có thể trao đổi đơn giản, không có cách nào trò chuyện với y được.
Âu vòng quanh bơi nhanh xuyên qua đàn cá heo, nắm lấy cái đuôi của người ta lắc qua lắc lại, tự mình chơi đùa vui vẻ, cá heo bị y nắm lấy đuôi nhảy lên mặt biển ý muốn quăng con ký sinh trùng trên người mình kia, vất vả lắm mới thoát ra, kết cuộc vừa nhảy lên mặt biển lại bị túm lấy, còn bị ôm mạnh xoay tròn hơn mười vòng, choáng váng thiếu chút nữa đụng vào bạn khác trong đàn.
Đứa nhỏ nghịch ngợm, cá tính tình tốt => cá heo – đánh giá y như thế.
Nể mặt số thức ăn do Âu đem về mỗi ngày, Đại rùa biển miễn cưỡng tiếp nhận lời xin lỗi của y, chiến tranh lạnh đã xong, Đại rùa biển mới chậm rì rì báo cho y: Duyên hải rất nguy hiểm, người rất nhiều, phải chú ý né tránh đừng để bị phát hiện.
“Hình như phía Tây có một bãi nuôi trồng, lòe lọet sặc sỡ có rất nhiều người.”
Âu dùng móng tay cạy vỏ con hào.
“Bên đó không phải là bãi nuôi trồng! Nơi ngươi cướp cầu gai và cua biển mới là bãi nuôi. Nơi đó là nơi tắm biển chơi đùa của con người.”
Đối với con nhân ngư thiếu kiến thức này Đại rùa biển rất đau đầu.
Nhiều người cùng nhau ngâm nước có gì vui? Âu bày tỏ ý kiến khó mà lý giải ý tưởng của sinh vật trên đất liền, đồng thời lược bỏ từ “cướp” khó hiểu này, thẳng thắn hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm nhất:
“Con người ăn ngon không?”
“Không được tới gần bọn họ, rất nguy hiểm!”
Đại rùa biển cảm thấy nhân ngư thật quá thiếu ý thức nguy hiểm, vì thế kể cho y nghe một câu chuyện xưa.
Tên chuyện gọi là “Đứa con của biển”.
Chú thích:
Cầu gai
[Hoa Cái] Thỉnh đương ngã đích bảng định nãi ba (Hoàn)
Y đan tu Hoa Gian đã nhiều năm.
“Đại hiệp ngươi là người trạch tâm nhân hậu ôn nhu như nước diệu thủ hồi xuân tri kỷ tiểu thiên sứ a! Làm buộc định nãi của ta được không!”
Khi chạy thương thì thấy một Cái Bang chỉ còn nửa thanh máu, thuận tay cho cái kỹ năng Thính Phong Xuy Tuyết.
Kết quả bị một người kỳ quái quấn lấy.
Nếu y có thể biết trước, lúc ấy cho dù chết y cũng không đưa ra kỹ năng kia.
Y chỉ là thuận tay thôi a!
“Đánh 22 với ta đi! Ta muốn cùng vú em cùng nhau đánh cạnh kĩ đã thật lâu a!”
“. . . . . .”
“Ta tới bảo hộ ngươi chạy thương hắc hắc ~”
“. . . . . .”
“Ta nhìn trong bản đồ thấy ngươi nha! Ngươi cũng đánh công phòng à ~”
“. . . . . .”
“Vú em và Cái Bang, tuyệt đối là tuyệt phối a ~ ta đánh nãi, ngươi hiệp trợ đánh nãi, thi cạnh kĩ không ai có thể ngăn cản chúng ta!”
“. . . . . .”
“Được không ~ ngươi xem ta đã cầu ngươi hơn một tháng ~”
“. . . . . .”
“Hoa mặt than gần nhất bị gì thoạt nhìn âm u thế?”
Nhị thiếu gia (= Tàng Kiếm) nghi hoặc thu hồi trọng kiếm, đồng ý lời mời tiến đội.
“Hình như là bị một Cái Bang quấn ╮(╯▽╰)╭ ta gần nhất đều trốn tránh hắn, sợ bị hại cập cá trong chậu.”
Tú nương (= Thất Tú) cũng thu hồi song kiếm, uống một ly trà.
Bên cạnh có một quân gia (= Thiên Sách) vứt cho nhị thiếu một cái đồng kỵ (= cùng cưỡi).
“Một cái hoa gian hoa ca có gì hảo triền? Không lẽ tưởng hắn là nữ ?”
“Ha ha ha ha thật buồn cười!”
Nhị thiếu xoay người lại.
“= = có lẽ là tình thú đi.”
Quân gia phất tay với tú nương, “Đi, đi đại chiến.”
Tú nương hoảng sợ dùng khinh công đuổi theo.
“Ngươi sẽ không là muốn tìm hai người kia cùng nhau đi đi?
“Không phải vừa vặn năm người sao, không cần quát lớn.”
Nhị thiếu gia nhấc tay đồng ý đề nghị của quân gia.
“Nói cũng đúng, bất quá lão nương là Băng Tâm, ai buff?”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Làm xong nhiệm vụ quán trà tiếp theo là tranh ngưu xa.
Hoa ca tính toán thật tốt, đang tính dùng khinh công tiếp nhận chức vụ, bản đồ xuất hiện bóng người quen thuộc trong vòng 30 thước.
Lại là hắn.
Hoa ca kéo ra một nụ cười khủng bố.
” Cùng nhau làm nhiệm vụ đi Hoa ca! Chỉ cần ngươi buff cho ta, ta khẳng định có thể cướp được đầu người ~”
[Thính Phong Xuy Tuyết] đối với ngươi mở cừu sát.
” Ôi chao? ? Hoa ca ngươi làm cái gì QAQ”
Thính Phong Xuy Tuyết lén lút nói với ngươi: nhìn thấy tâm pháp của ta không?
Thính Phong Xuy Tuyết lén lút nó với ngươii: nhìn thấy tên tâm pháp của ta không?
“Hoa ca lần đầu tiên ngươi nói với ta nhiều như thế a QwQ”
“. . . . . .”
“Di Hoa ca ngươi là Hoa Gian sao?”
“Ngươi cuối cùng thấy được.”
“Kia hoa ca ngươi nguyện ý vì ta luyện Ly Kinh không QwQ”
“. . . . . .”
[Bang hội ][ Thính Phong Xuy Tuyết ]: ta thành công đánh chết Tiếu Túy Cuồng.
[Bang hội ][ Đại Nghê Mai ]: Ác ác rốt cục tương ái tương sát.
[Bang hội ][ Phong Lai Ngô Sơn ]: Tình cảm thật tốt.
[Bang hội ][ Thủ Như Sơn ]: Không tồi.
[ Bang hội ][ Thính Phong Xuy Tuyết ]: Ha hả.
“Hoa ca Hoa ca, làm buộc định buff của ta đi ~”
“. . . . . .”
—— ta là phân cách tuyến thay đổi thị giác ——
Hắn thầm mến người kia thật lâu .
Lúc đầu đối phương thuận tay giúp hắn nhặt văn kiện, nhưng thời điểm hắn liếc nhìn sườn mặt của đối phương , thì đã hãm sâu không thể bỏ được.
Người nọ là một người rất tuấn tú.
Bất kể bộ dạng hay hành vi xử sự.
Đồng sự trong công ty khi nhắc đến y đều vui vẻ ra mặt:
“Là người luôn giữ khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc sao? Nhưng hắn rất tốt, lần trước hắn đã giúp ta, rất lợi hại, chỉ cần một chút liền dễ dàng hoàn thành văn kiện, mặt lạnh tâm nhiệt nha.”
Hắn nhịn không được từng bước từng bước tiếp cận người nọ.
Biết y đang chơi Kiếm Tam, biết sever của y, biết ID của y.
Tiếp theo hắn đang chờ…
Chờ một cơ hội để ra tay.
Sau đó một ngày nào đó, hắn cố ý xuất hiện bên người y.
Sau khi giải quyết một người không biết sống chết tới cướp tiêu, vừa mới ngồi xuống hồi máu, trên người lại thoáng hiện một đường hào quang màu xanh biếc, hắn lập tức mở ra tin tức chiến đấu.
Là tên của y.
Hắn hầu như là bật người nhào qua.
Thời cơ hắn luôn chờ đợi đến rồi.
Sau này trong khi dùng bữa tối người nọ nhớ lại việc này trêu chọc hắn, hắn không bận tâm chỉ lo thay đối phương gắp thức ăn, cười nói:
“Đó là có duyên.”
Hắn không tưởng người nọ sẽ cho hắn một cái Thính Phong Xuy Tuyết.
Vốn hắn đang cố gắng chế tạo một lần trùng hợp ngẫu ngộ với y, kết quả, duyên phận lại tới.
Thật tốt, không phải sao?
Hoàn.
Vạn Hoa:
Cái Bang:
Tàng Kiếm:
Thiên Sách:
Thất Tú:
Số học lạnh lùng lý trí công x Học tra thụ ~ (Hoàn)
Bạn phải đăng nhập để bình luận.