Dưỡng ngư… Chương 4

Chương 4:

Trong mắt Âu cái con người đang vò đầu bứt tai, mặt mũi nhăn nhó nhích tới nhích lui, miệng phát ra âm thanh quang quác lộn xộn, hoa tay múa chân, thật sự rất thú vị. Tràn đầy thích thú nhìn hắn nửa ngày, rốt cục nhịn không được cười ha hả:

“Con người thật sự rất thú vị ha ha ha! Ngốc đến mắc cười!”

Thiệu Niên Hoa bị nụ cười nở rộ bất ngờ của y làm chói mù mắt, âm thanh do nhân ngư phát ra ôn nhu như sóng biển, nhộn nhạo cào tim hắn, khiến tim hắn như muốn chảy thành nước.

Kỳ thật bất đồng ngôn ngữ cũng không quá khó để vượt qua.

Rào cản thật sự ở chỗ… trọng yếu là thanh âm của các ngươi không cùng tầng sóng.

Trao đổi thất bại, Thiệu Niên Hoa chán nản ngồi trên đá ngầm đánh giá xung quanh, từ nơi này có thể nhìn thấy bờ biển, nhưng khoảng cách rất xa, hiện tại hắn vừa mệt vừa khát, vết thương dính nước biển bị phỏng, toàn thân mệt mỏi không có sức, có thể đã hơi phát sốt, với sức của chính mình bơi qua đó thật khó khăn.

Bãi biển trống trải không người, nơi mình đang ở là khu đá ngầm, xác suất có thuyền đi qua vô cùng thấp___ có lẽ do nơi nhân ngư thường đến hẳn rất bí ẩn, bằng không sớm bị con người bắt vào sở nghiên cứu hoặc viện hải dương.

Tuy không tiếp xúc với nhân loại, nhưng nhân ngư vẫn thực thân thiện, nghĩ thế Thiệu Niên Hoa ngây ngốc cười rộ.

Có lẽ do phát sốt hồ đồ, hắn dường như hoàn toàn quên mất bản thân mình bị ai làm cho bị thương, vì ai mà mình phải chịu tình cảnh khốn khổ này.

Nhân ngư không biết dạo chơi ở đâu cuối cùng cũng quay trở lại, y lết lên ngồi trên đá ngầm, một nửa đuôi cá ngâm trong nước, đều đều vẫy mặt biển.

Âu móc ra một đống hỗn hợp bùn + tảo biển đắp lên vai Thiệu Niên Hoa, cả chỗ quần áo bị xé vỡ cũng không buông tha, trét kín nơi đó mới vừa lòng ___ hương vị thịt người quá nồng, ngửi khó chịu.

Thiệu Niên Hoa chịu đựng đau đớn từ miệng vết thương truyền đến, sờ mái tóc dài mềm mượt trơn bóng của nhân ngư – người đang giúp hắn “chữa thương”, một con cá nhỏ trong suốt bằng nửa đầu ngón tay từ trong sợi tóc chui ra. Cá nhỏ không vui bật lên một cái, bộp, rơi về biển cả.

“Cái đó không ăn được.”

Âu thương hại nhìn con người ngu ngốc kia, y quyết định tìm thức ăn cho hắn.

Sau khi y đi, Thiệu Niên Hoa nhặt miếng vảy rơi dưới tảng đá ngầm lên, cẩn thận bỏ vật đó vào trong túi.

Không lâu sau, Âu lại trồi lên mặt nước, ném một cục gì đó lên mặt hắn:

“Ban cho ngươi.”

Thiệu Niên Hoa cực khổ lắm mới có thể lột xuống đống run rẩy dính chặt trên da và tóc của hắn, vật đó là một con bạch tuộc bị xé nát.

“…. Cám ơn, nhưng không cần….”

Mặc dù bạch tuộc sống là một món ăn nổi tiếng cao cấp, nhưng Thiệu Niên Hoa không tính ăn nó trong tình trạng không có đồ gia vị như thế này. Nhưng hắn vẫn rất cảm ơn ý tốt của nhân ngư, nhận đồ của người ta thì phải báo đáp, hắn lấy gói chocolate bị vò nát nhừ từ trong túi áo ra.

Âu tò mò nhìn vật thể đen xì kì lạ kia, theo dõi thật lâu, cuối cùng cũng không cưỡng nổi hương vị ngọt ngào của nó, mở miệng thử liếm một miếng.

Oa! Ngon quá! Nhân ngư vui vẻ nuốt hết thanh chocolate, còn liếm sạch vết chocolate trên tay của người ta, sau đó bơi xoay quanh vài vòng trên mặt biển, vây cá toàn thân hưng phấn dựng thẳng, được ánh sáng chiếu xuống phản xạ ra từng mảnh như cầu vồng rực rỡ xinh đẹp.

Rải thính… Đồng Nhân TSTT TLĐH

Rải thính
peach-blossoms

Cảm giác quen thuộc trở lại, cuối cùng cũng rời khỏi thế giới này.

Kình Thương.

Phải, bây giờ ta chính là Kình Thương, nhân vật phản diện – Kình Thương.

……

..

.

Chớp mắt, đứa con thứ tư của Bạch gia Thanh Khâu Hồ giáng thế, đương nhiên danh thiếp được gửi đến cho Kình Thương, hắn mang Ly Kính theo dự tiệc, đứa trẻ ấy nho nhỏ rất đáng yêu, nhưng vì vừa mới sinh ra nên mặt bé hơi nhăn.

….

..

.

Đại Tử Minh Cung cũng trồng rất nhiều đào hoa, rừng đào mười dặm, đều do Chiết Nhan trồng giúp.

……

….

..

.

Thường xuyên dạo chơi với Đông Hoa, đương nhiên ta sẽ gặp tiểu hồ ly kia, Phượng Cửu gặp nạn, ta thấy Đông Hoa vẫn không ra tay cứu nàng, không khỏi sử dụng pháp lực, ra tay đỡ được nàng.

Nàng ôm chặt lấy ta, ánh mắt trong sáng lấp lánh, thật có một chút giống tứ thúc của nàng.

…….

….

..

.

Phượng Cửu:

“Ngài có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

Ta xem nàng, nói:

“Để ta nghĩ xem. Oh… Có, nếu ngươi có thể dạy tứ thúc ngươi nấu cơm, thì xem như ân tình này đã trả xong!”

Khuôn mặt tươi cười của Phượng Cửu cứng đờ, nói:

“Ngài có thể đổi tâm nguyện khác được không?”

……..

…..

..

.

Ái bất đắc, hận biệt li, lão bệnh tử.

Mỗi lần ở chung với hắn, ta vừa phải làm cho hắn cảm thấy được ta thương hắn, lại không thể quá mức.

……..

….

..

.

Đông Hoa:

“Ti Mệnh, bản đế quân chỉ mới đi vài ngày, tại sao trà lại đắng như thế?”

Ti Mệnh:

“Tiểu tiên cả gan đoán, nước trà trong veo, đắng có lẽ là… chỉ sợ là do tâm của đế quân.”

……

….

..

.

Dạ Hoa rốt cục biến thành hình người, hắn hỏi ta, hắn phải báo đáp ta như thế nào đây?

Ta xem hắn nói:

“Ngươi có thế nấu cơm cho ta cả đời không?”

…….

….

..

.

Dưỡng ngư… Chương 3

Chương 3:

 

 

Mặt biển vang lên một tiếng rầm lớn, Thiệu Niên Hoa nhìn thấy dải tóc dài nổi trên mặt nước của cô gái, vô cùng mừng rỡ:

“Vị tiểu thư này___!!!”

“Cô gái tóc dài” nhảy dựng lên, nhiệt tình đem cứu sinh ở mép thuyền kéo xuống biển, đuôi cá lóng lánh vung vẩy bắn lên những bọt nước xinh đẹp.

Đôi mắt cô gái mỹ lệ có màu xanh biếc, mở hai tay nhào qua, giọt nước chảy xuống lướt qua khuôn mặt tinh xảo của nàng, khúc xạ dưới ánh mặt trời như ánh kim cương. Hai người ôm nhau ngã vào vòng ôm ôn nhu cuả biển cả, bỗng nhiên trời âm u cùng dòng nước tạo một cảm giác mờ ám ái muội, tóc dài tản ra tựa như mực lan trong nước, chạm vào da thịt có cảm giác hơi tê tê ngứa ngứa.

Thiệu Niên Hoa gần như đắm chìm vào thời phút này, thậm chí có thể ghi khắc cảnh tượng này sâu vào trong đầu, để cả đời nhớ lại.

Nếu như cô gái kia không cắn hắn.

Cảm giác đau đớn từ trên vai truyền đến, làm Thiệu Niên Hoa tỉnh táo trong nháy mắt, dùng sức đẩy ra đối phương, bơi lên mặt biển thở hổn hển ___ Tuy bất ngờ không kịp phòng bị bị kéo xuống biển, nhưng may mắn không bị sặc nước, nhờ ơn cái mặt quá xinh đẹp của cô gái khiến hắn quên cả hô hấp.

Da quá mỏng, thịt quá dai, tuy rằng dễ ăn, nhưng vị không ngon lắm. Hương vị sao, Âu chép miệng, tanh ngọt, hương vị thực nồng, rất khó ăn.

Cứ như vậy thực đơn ăn uống của nhân ngư loại trừ ra nguyên liệu là nhân loại.

Mà lúc này Thiệu Niên Hoa lại bị mỹ mạo của nhân ngư mê hoặc, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Phẳng quá nha…

Điều này gọi là bị sắc đẹp làm mê muội.

Đối với vật không thể ăn cũng không phát sáng, Âu đều không có hứng thú, cho nên vấn đề hiện tại là: Giết hay là thả?

Rối rắm trong chốc lát, Âu từ bi quyết định thả hắn, dù sao ăn không được, giết lãng phí.

Móng tay sắc nhọn của y quơ quơ trước mặt Thiệu Niên Hoa, uy hiếp nói:

“Không được dẫn người đến, nếu không ta đâm chết ngươi!”

Sau đó liền nghênh ngang đi theo đàn cá heo.

Dù có trì độn đến mấy Thiệu Niên Hoa cũng phát hiện điều không đúng, nhưng hiện tại không phải thời điểm kinh ngạc khi thấy cái đuôi cá màu lam kia!

Hắn không thấy ca nô của mình đâu, không biết mình đang ở nơi nào, di động ngâm nước chắc chắn không thể sử dụng, kêu cứu rất khó khăn. Mà chuyện quan trọng nhất là hắn đang bị thương, mùi máu tươi rất dễ dụ cá mập đến!

Cá heo không phải thường cứu người gặp nạn trên biển sao? Các ngươi chờ ta với! Thiệu Niên Hoa bất chấp vết thương trên vai, vung tay bơi đuổi theo nhân ngư.

Tốc độ bơi của con người làm sao sánh nổi loài cá, nhưng tiếng động rất lớn, nhân ngư chơi đùa ầm ĩ rốt cục chú ý bọt nước ào ào từ xa, hoang mang thêm một lần nữa: Hắn đuổi theo chúng ta làm gì?

Muốn chơi với chúng ta.____ So với nhân ngư, cá heo tự nhiên càng hiểu con người hơn.

Vì thế, Âu bị cảm động một chút: Thì ra con người thân thiện như thế!

Rốt cục được toại nguyện, Thiệu Niên Hoa được một đám cá heo thiện lương hộ tống đến gần bãi đá ngầm, hắn mệt đến mức ngồi bệt trên đá ngầm giống như cún con lè lưỡi thở hổn hển.

Nghỉ ngơi đủ sức, lúc này Thiệu Niên Hoa mới có thời gian rãnh tỉ mỉ quan sát con nhân ngư kia.

Nhìn kỹ mới thấy, tóc dài không phải màu đen mà là một màu xanh thẩm gần như đen, làn da trắng đến không thấy máu, đôi môi khép mở có thể nhìn đến hàm răng nhọn không giống như của con người. Ánh mắt màu xanh biếc, tai nằm sau xương cằm, giữa các ngón tay có màng mỏng trong suốt, khuỷu tay có vảy nhỏ. Nhìn qua mặt biển, có thể nhìn thấy đuôi cá màu lam, vảy lấp lánh tỏa sáng.

Không hổ là sinh vật trong huyền thoại, khi hắn nhìn thấy người này, linh hồn giống như bị hút vào cặp mắt như phỉ thúy kia.

Chốc lát sau hắn mới phát hiện y là nam mà không phải nữ, số lần Thiệu Niên Hoa bị mê choáng mới ít hơn, cẩn thận mở miệng hỏi:

“Tên ngươi là gì?”

“?”

“Ngươi có hiểu ta nói gì không?”

“??”

“What’s your name?”

“???”

Dưỡng ngư… Chương 2

Chương 2:

 

nhat_ban_canh_dong_hoa_hitashi_02

 

Từ xa xưa, có một con nhân ngư thấy thuyền lật, trên đó rơi xuống một người, người đó sắp chết đuối, nhân ngư có lòng tốt cứu hắn đưa hắn vào bờ.

Nhưng vài ngày sau nhân ngư hơi hối hận vì không nếm thử con người có ăn được hay không, liền bơi về bờ biển lén lút theo dõi.

Kết quả bị người kia phát hiện, người đó kêu thêm nhiều người đến bắt nhân ngư, phân thây xẻ thịt nhân ngư ăn.

Ngưng Băng: Phiên bản kinh dị của nàng tiên cá =))) À mà thấy phiên bản này đúng hơn vì nghe nói ăn thịt nhân ngư trường sinh bất lão mà , chứ làm gì yêu đương nhắng nhít =)))

“Oa! Thật đáng sợ!”

Vẻ mặt tuy lo sợ nhưng tay Âu không quên kéo con mực bỏ vào miệng.

Ngưng Băng: *lấp lánh* Cưng quá đi aaaaa~~~~~

“Ta phải đi báo cho cá heo biết, bọn họ luôn lén theo dõi con người!”

“Lo cho ngươi trước đi. Cá heo luôn tụ thành đàn, con người ăn không nổi đâu. Bọn họ càng thích loại như ngươi hơn, loại cá ít quý hiếm.”

“Đúng! Thật nguy hiểm.”

Âu gật đầu tán thành, sau đó hỏi:

“Vậy rốt cuộc có ăn được không?”

Rùa biển suy nghĩ, nói:

“Nếu ngươi gặp con người ở một mình, có thể nếm thử xem sao.”

Thiệu Niên Hoa là một thành viên trong đội cứu hộ biển, tiền lương không ít cũng không cao, cũng không mệt nhọc lắm, yêu cầu có cao một chút, quyền lợi bình thường. Mỗi ngày làm mười giờ, mười ngày được nghỉ hai ngày, nghe thì có vẻ vất vả, nhưng đa số thời gian chỉ cần ngồi trên cao phơi nắng quan sát mặt biển __ Nhưng cảnh sắc biển ở nơi hắn không có gì đặc biệt, cho nên lúc bình thường du khách không nhiều lắm, cơ hội cứu người cũng ít gặp.

Thiệu Niên Hoa khá thích việc làm này, việc thường làm hắn thích thú là bưng kính viễn vọng xem biển, xem mãi cũng không chán.

Biển xanh dương, trời xanh thẩm, mây trắng trắng, cá heo bơi thành đàn vui đùa, còn có du khách chơi đùa cùng cá heo…

Cùng chơi đùa với cá heo…

Cứu sinh cẩn thận chùi lau kính viễn vọng.

Thôi chết! Cô nương ngươi bơi xa quá rồi đó! Còn nữa, đừng đùa giỡn cá heo!

Thiệu Niên Hoa vội vã dùng bộ đàm liên hệ đồng nghiệp báo cho người ta biết, chạy ra ca nô cứu viện.

Cứu sinh cùng đội hắn tỏ vẻ: Muốn đi chơi thì nói thẳng, lý do này bịa lãng mạn quá đó…

Phát hiện có thuyền tới gần, đàn cá heo bơi ra hướng khác, không nhìn thấy cô gái tóc dài nằm sấp trên người cá heo trong kính viễn vọng, trên đường chạy tới cũng không thấy có khách lạc một mình, Thiệu Niên Hoa nôn nóng vô cùng __ Chuyện gì đây? Cá heo dụ dỗ thiếu nữ?! Hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả của sự kiện bãi biển có du khách mất tích này xảy ra!

Có người muốn bắt chúng ta ăn sao? Ở dưới nước Âu nhìn thấy từ xa có một con thuyền cứ đuổi theo họ không dứt.

Chẳng qua hắn muốn chơi cùng chúng ta thôi. Đối với phương diện hiểu biết nhân loại, cá heo đương nhiên biết rõ hơn y.

Vì thế đàn cá heo hiền lành quyết định quay lại chơi với con người.

Đàn cá heo vây quanh ca nô, phát ra tiếng kêu vui vẻ, còn thường nhảy lên mặt biển, nhảy qua đỉnh đầu Thiệu Niên Hoa, bọt nước bắn ướt quần áo hắn.

Cảnh tượng tốt đẹp làm sao! Cá heo thân thiện đáng yêu biết bao!

Vậy, cho hỏi các ngươi đưa du khách chạy đi đâu rồi?!

Ở dưới nước Âu lén lút quan sát người trên thuyền, hình ảnh nhìn qua mặt biển hơi mờ ảo, vặn vẹo, nhưng mà… bộ dạng có vẻ giống mình?

Nhân ngư bắt chước động tác của cứu sinh, một lát thì múa may hai tay, một lát thì khép tay thành cái kèn đặt trước mặt, mở miệng lớn diễn đủ loại biểu cảm, một chân đạp trúng mép thuyền…

Được rồi, một chút cũng không giống, y là cá a. Âu dùng móng tay gỡ một con giáp xác ký sinh bám vào vảy ở phần đuôi của y, hơi phát cáu cái ý tưởng ngu xuẩn của mình.

Một người, hừ hừ. Trong đầu Âu nảy ra một ý nghĩ __ Người, một mình! Nếm thử xem sao!

Save

Dưỡng ngư… Chương 1

Chương 1:

 

Hoa-dai-Thang-muoi

 

Âu là một nhân ngư.

Tuy nhiên trong suy nghĩ của Âu, Âu chỉ là một loại cá, ừm là một loại cá có chút hiếm.

Ừ là hiếm, rất hiếm, hiếm đến mức cho tới bây giờ y vẫn chưa thấy qua đồng tộc của mình ╮(╯_╰)╭

Cái tên Âu này do một con rùa biển có kiến thức uyên bác đặt cho y, bởi vì y có thể hướng về sau ôm lấy đuôi cá của mình, cuộn tròn thành một đường cong, vòng tròn hoàn mỹ.

Gần đây, để tiện cho việc phơi nắng của mình, Âu quyết định dọn đến gần thềm lục địa ở tảng đá ngầm, nhưng Đại rùa biển không muốn di chuyển chỗ ở, kết quả cũng bị Âu mang đi qua đây.

Bị ép buộc chuyển nhà, rùa biển tiên sinh rất giận, tự tôn của rùa tiên sinh bị thương, nên vài ngày sau cũng không thèm để ý y. Vì vậy Âu chỉ có thể chơi đùa cùng cá heo.

Cá heo là bạn chơi tốt, tốc độ nhanh, tính cách tốt, hơn nữa có da sờ lên rất thoải mái, chỉ có điều tuổi hơi nhỏ, chỉ có thể trao đổi đơn giản, không có cách nào trò chuyện với y được.

Âu vòng quanh bơi nhanh xuyên qua đàn cá heo, nắm lấy cái đuôi của người ta lắc qua lắc lại, tự mình chơi đùa vui vẻ, cá heo bị y nắm lấy đuôi nhảy lên mặt biển ý muốn quăng con ký sinh trùng trên người mình kia, vất vả lắm mới thoát ra, kết cuộc vừa nhảy lên mặt biển lại bị túm lấy, còn bị ôm mạnh xoay tròn hơn mười vòng, choáng váng thiếu chút nữa đụng vào bạn khác trong đàn.

Đứa nhỏ nghịch ngợm, cá tính tình tốt => cá heo – đánh giá y như thế.

Nể mặt số thức ăn do Âu đem về mỗi ngày, Đại rùa biển miễn cưỡng tiếp nhận lời xin lỗi của y, chiến tranh lạnh đã xong, Đại rùa biển mới chậm rì rì báo cho y: Duyên hải rất nguy hiểm, người rất nhiều, phải chú ý né tránh đừng để bị phát hiện.

“Hình như phía Tây có một bãi nuôi trồng, lòe lọet sặc sỡ có rất nhiều người.”

Âu dùng móng tay cạy vỏ con hào.

“Bên đó không phải là bãi nuôi trồng! Nơi ngươi cướp cầu gai và cua biển mới là bãi nuôi. Nơi đó là nơi tắm biển chơi đùa của con người.”

Đối với con nhân ngư thiếu kiến thức này Đại rùa biển rất đau đầu.

Nhiều người cùng nhau ngâm nước có gì vui? Âu bày tỏ ý kiến khó mà lý giải ý tưởng của sinh vật trên đất liền, đồng thời lược bỏ từ “cướp” khó hiểu này, thẳng thắn hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm nhất:

“Con người ăn ngon không?”

“Không được tới gần bọn họ, rất nguy hiểm!”

Đại rùa biển cảm thấy nhân ngư thật quá thiếu ý thức nguy hiểm, vì thế kể cho y nghe một câu chuyện xưa.

Tên chuyện gọi là “Đứa con của biển”.

Chú thích:

Cầu gai

[Hoa Cái] Thỉnh đương ngã đích bảng định nãi ba (Hoàn)

 

Y đan tu Hoa Gian đã nhiều năm.

“Đại hiệp ngươi là người trạch tâm nhân hậu ôn nhu như nước diệu thủ hồi xuân tri kỷ tiểu thiên sứ a! Làm buộc định nãi của ta được không!”

Khi chạy thương thì thấy một Cái Bang chỉ còn nửa thanh máu, thuận tay cho cái kỹ năng Thính Phong Xuy Tuyết.

Kết quả bị một người kỳ quái quấn lấy.

Nếu y có thể biết trước, lúc ấy cho dù chết y cũng không đưa ra kỹ năng kia.

Y chỉ là thuận tay thôi a!

“Đánh 22 với ta đi! Ta muốn cùng vú em cùng nhau đánh cạnh kĩ đã thật lâu a!”

“. . . . . .”

“Ta tới bảo hộ ngươi chạy thương hắc hắc ~”

“. . . . . .”

“Ta nhìn trong bản đồ thấy ngươi nha! Ngươi cũng đánh công phòng à ~”

“. . . . . .”

“Vú em và Cái Bang, tuyệt đối là tuyệt phối a ~ ta đánh nãi, ngươi hiệp trợ đánh nãi, thi cạnh kĩ không ai có thể ngăn cản chúng ta!”

“. . . . . .”

“Được không ~ ngươi xem ta đã cầu ngươi hơn một tháng  ~”

“. . . . . .”

“Hoa mặt than gần nhất bị gì thoạt nhìn âm u thế?”

Nhị thiếu gia (= Tàng Kiếm) nghi hoặc thu hồi trọng kiếm, đồng ý lời mời tiến đội.

“Hình như là bị một Cái Bang quấn ╮(╯▽╰)╭ ta gần nhất đều trốn tránh hắn, sợ bị hại cập cá trong chậu.”

Tú nương (= Thất Tú) cũng thu hồi song kiếm, uống một ly trà.

Bên cạnh có một quân gia (= Thiên Sách) vứt cho nhị thiếu một cái đồng kỵ (= cùng cưỡi).

“Một cái hoa gian hoa ca có gì hảo triền? Không lẽ tưởng hắn là nữ ?”

“Ha ha ha ha thật buồn cười!”

Nhị thiếu xoay người lại.

“= = có lẽ là tình thú đi.”

Quân gia phất tay với tú nương, “Đi, đi đại chiến.”

Tú nương hoảng sợ dùng khinh công đuổi theo.

“Ngươi sẽ không là muốn tìm hai người kia cùng nhau đi đi?

“Không phải vừa vặn năm người sao, không cần quát lớn.”

Nhị thiếu gia nhấc tay đồng ý đề nghị của quân gia.

“Nói cũng đúng, bất quá lão nương là Băng Tâm, ai buff?”

“. . . . . .”

 “. . . . . .”

Làm xong nhiệm vụ quán trà tiếp theo là tranh ngưu xa.

Hoa ca tính toán thật tốt, đang tính dùng khinh công tiếp nhận chức vụ, bản đồ xuất hiện bóng người quen thuộc trong vòng 30 thước.

Lại là hắn.

Hoa ca kéo ra một nụ cười khủng bố.

” Cùng nhau làm nhiệm vụ đi Hoa ca! Chỉ cần ngươi buff cho ta, ta khẳng định có thể cướp được đầu người ~”

[Thính Phong Xuy Tuyết] đối với ngươi mở cừu sát.

” Ôi chao? ? Hoa ca ngươi làm cái gì QAQ”

Thính Phong Xuy Tuyết lén lút nói với ngươi: nhìn thấy tâm pháp của ta không?

Thính Phong Xuy Tuyết lén lút nó với ngươii: nhìn thấy tên tâm pháp của ta không?

“Hoa ca lần đầu tiên ngươi nói với ta nhiều như thế a QwQ”

“. . . . . .”

“Di Hoa ca ngươi là Hoa Gian sao?”

“Ngươi cuối cùng thấy được.”

“Kia hoa ca ngươi nguyện ý vì ta luyện Ly Kinh không QwQ”

“. . . . . .”

[Bang hội ][ Thính Phong Xuy Tuyết ]: ta thành công đánh chết Tiếu Túy Cuồng.

[Bang hội ][ Đại Nghê Mai ]: Ác ác rốt cục tương ái tương sát.

[Bang hội ][ Phong Lai Ngô Sơn ]: Tình cảm thật tốt.

[Bang hội ][ Thủ Như Sơn ]: Không tồi.

[ Bang hội ][ Thính Phong Xuy Tuyết ]: Ha hả.

“Hoa ca Hoa ca, làm buộc định buff của ta đi ~”

“. . . . . .”

—— ta là phân cách tuyến thay đổi thị giác ——

Hắn thầm mến người kia thật lâu .

Lúc đầu đối phương thuận tay giúp hắn nhặt văn kiện, nhưng thời điểm hắn liếc nhìn sườn mặt của đối phương , thì đã hãm sâu không thể bỏ được.

Người nọ là một người rất tuấn tú.

Bất kể bộ dạng hay hành vi xử sự.

Đồng sự trong công ty khi nhắc đến y đều vui vẻ ra mặt:

“Là người luôn giữ khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc sao? Nhưng hắn rất tốt, lần trước hắn đã giúp ta, rất lợi hại, chỉ cần một chút liền dễ dàng hoàn thành văn kiện, mặt lạnh tâm nhiệt nha.”

Hắn nhịn không được từng bước từng bước tiếp cận người nọ.

Biết y đang chơi Kiếm Tam, biết sever của y, biết ID của y.

Tiếp theo hắn đang chờ…

Chờ một cơ hội để ra tay.

Sau đó một ngày nào đó, hắn cố ý xuất hiện bên người y.

Sau khi giải quyết một người không biết sống chết tới cướp tiêu, vừa mới ngồi xuống hồi máu, trên người lại thoáng hiện một đường hào quang màu xanh biếc, hắn lập tức mở ra tin tức chiến đấu.

Là tên của y.

Hắn hầu như là bật người nhào qua.

Thời cơ hắn luôn chờ đợi đến rồi.

Sau này trong khi dùng bữa tối người nọ nhớ lại việc này trêu chọc hắn, hắn không bận tâm chỉ lo thay đối phương gắp thức ăn, cười nói:

“Đó là có duyên.”

Hắn không tưởng người nọ sẽ cho hắn một cái Thính Phong Xuy Tuyết.

Vốn hắn đang cố gắng chế tạo một lần trùng hợp ngẫu ngộ với y, kết quả, duyên phận lại tới.

Thật tốt, không phải sao?

Hoàn.

Vạn Hoa:

913755_570384529661307_312987184_o

725249103_1773743044_574_574

101616894812fa61ea

5044cd6ebe6f00aad3e9a76ae8e8b98a

187339_1b3d23b7b8f608d8a3ac6f397903e3cb

Cái Bang:

130614_caibang05

1398008618-bigvl3

Tàng Kiếm:

tc3a0ng-kie1babfm-2

477dcb003853dbed9d31b1c6025b44d6

6aa3df83gw1e8t5nn42y8j20x30ju0xc

Thiên Sách:

3bae36f73f28cf504fb48fddbbcc3fb4

c0faeda6ee38c98b4e7b69cbc7e0586e

602e19af2f7aa7adebe9ead35108b745w6two3

thic3aan-sc3a1ch-couple2

Thất Tú:

6aa3df83gw1ea6hx0i62gj213d0jiwju

60645_472473639452397_1958241600_n

208944_b8bab0722043fc39b09ec6e750ee41bd

728838385_1998263702_574_574

2e34c61d5062881ec8dd04c502c03de8

16c59c2397dda1443f7fed6fb2b7d0a20df4868f1

3085c8b715c7c508269c29b1f09f21c9

c2284f27b59aa1a22cea182236c63b73

the1baa5t-tc3ba3

Số học lạnh lùng lý trí công x Học tra thụ ~ (Hoàn)

 

Học tra (tra: cặn bã -> học dở ?): Số học, cầu ngươi, làm cho ta hiểu ngươi đi QAQ.

Số học: Dựa vào cái gì?

Học tra: Bởi vì ta yêu ngươi a!!!

Số học (cười lạnh): Ngươi yêu ta? Nhĩ tri đạo nhĩ tri đạo lạc bỉ đạt, tri đạo lạp cách lãng nhật, tri đạo phí mã, tri đạo thái lặc mạ? (Không hiểu câu này lắm TT^TT. Theo như ta nghĩ thì có lẽ là mấy cái có liên quan về toán học đi, vd: như giải tích phân, đạo hàm, vi phân,…)

Học tra: Ta không có lời gì để nói.

Số học: Bọn họ mới thật sự yêu ta, bọn họ mới có thể chân chính lý giải ta, còn ngươi?

Học tra: TAT Số học ta không có tư cách yêu ngươi TAT.

Số học: Nga? Ngươi buông tha?

Học tra (lau lệ): Không, số học ngược ta trăm ngàn lần, ta đối số học yêu như ban đầu. Ngươi chờ ta, chờ ta trở thành học bá (bá: đứng đầu -> học giỏi, hoặc đàn anh trong trường), ta sẽ cưỡi thất thải tường vân (mây bảy màu) đến để ngươi thú (lấy) ta ~~~~

Học tra rơi lệ lả chả khóc chạy.

Số học:………..

____________________________________

Học tra: Số học ngươi là tiểu yêu tinh, ta phải đối ngươi như thế nào đây? Di? Số học đâu?

Số học: Ta đang cùng Hình học giải tích chơi đùa vui vẻ.

Học tra: Số học ngươi không được bỏ ta.

Số học: Ta sẽ không.

Học tra ( mắt phát sáng): Số học ~~~

Số học: Không nhận, tại sao lại bỏ?

Học tra: Để cho ta khóc một lúc.

____________________________________

Hình học giải tích là một người tốt, ôn nhu hơn Số học, nhưng trong mắt lẫn tâm của Học tra chỉ chứa có mỗi mình Số học, bởi vì Số học là nam thần của hắn.

Nhưng, Số học lại rất lạnh lùng, vẫn luôn cự tuyệt tiếp cận của học tra, hơn nữa, nghe nói tiếp sau còn có một người luôn làm cho số học không rõ _ Cao đại (Cao đẳng đại số), học tra cảm thấy áp lực tràn đầy.

____________________________________

Hôm nay, học tra lại tới gặp Số học.

Học tra: Số học, ta đối với ngươi như e^x, vô luận xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi, cùng ta sống với ta đi!!

Số học: Ngươi đối với ta như một điểm x, tả đạo sổ hữu đạo sổ đô tồn tại, nhưng không phải là f(x) hoặc là f(x) không tồn tại.

Học tra: ??? ( Ta cũng chả hiểu TAT)

Số học: Một cái là đủ, ngừng lại đi.

Học tra: QAQ

____________________________________

Học tra: Số học QAQ ~~ Ta thật sự yêu ngươi, vì sao ngươi không thương ta TT^TT.

Số học: Vì sao ngươi yêu ta, ta liền nhất định phải yêu ngươi? Vấn đề hoàn toàn không thể tương đương nhau, chính là một bất đẳng thức.

Học tra: …….Ngài nói rất đúng.

Số học: Nếu muốn thể hiện tình yêu của ngươi đối với ta, rất đơn giản. Thông qua khảo nghiệm của ta, như vậy ta sẽ cân nhắc lại xem.

Số học (nắm tay): Ta đã biết.

____________________________________

Học tra: Số học, Số học ~~~  Ta thông qua khảo nghiệm của ngươi, cùng ta cùng một chỗ đi ~~.

Số học: ….. Giới thiệu với ngươi, vị này là Cao đại (Cao đẳng đại số).

Học tra: NO!!!

____________________________________

~~~~